Từng chút một , mợ mở dần cho tôi thấy những trang sách bí ẩn của cuộc đời tôi và mẹ , mợ có một trái tim đầy nhân hậu … Căn phòng dưỡng bệnh của mợ là nơi tôi và em Hải Âu được ấp ủ , yêu thương… Hải Âu hay mở tấm rèm dày , chui vào giữa , vừa nằm vừa ngồi , mút tay nhìn ra khu vườn xanh tuyệt đẹp … em có khuynh hướng đơn độc và nhạy cảm … Mợ nói : Thương em nhiều nghe Mặc. như một lời gởi gắm cho tôi . Tôi hay ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ , ngắm mợ nằm dài trên giường , yếu đuối và mệt mõi … Mợ xinh đẹp như một bức tranh tố nữ… Có phải vì thế mà tôi yêu vô cùng những câu thơ của thi sĩ Bích Khê.